Chương 17

Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Y Y Dĩ Dực

8.859 chữ

15-12-2022

Edit: Hạ Vy

______

Chương 17: Bộ dáng có vài phần tương tự.

Phương đông nổi lên bụng cá trắng, Mộ Chi Minh đi theo Phó Tế An đến thư viện trong cung nam.

Trong nam thư viện, Mộ Bác Nhân đã chờ từ sớm, bọn tiểu bối thấy ông lập tức hành lễ, Phó Tế An cũng gọi một tiếng "Tiên sinh", hai người vừa quay đầu, có chút ngoài ý muốn mà gặp phải được một người, chính là Ngũ hoàng tử, Phó Nghệ.

Ba tháng này, Phó Nghệ mỗi ngày thức dậy đều đến thư viện trước tiên, không thì đọc tứ thư ngũ kinh hoặc là thỉnh giáo học thức. Gã vốn là thiên phú thông minh, hiện giờ còn muốn so người khác khắc khổ chăm học, ngay cả người không dễ dàng khen ngợi người khác như Mộ Bác Nhân cũng ngợi khen gã, đối với gã đều là ba phần kính trọng.

Tuy Mộ Chi Minh biết gã lòng lang dạ sói, bụng dạ xấu xa, vô ân vô nghĩa, nhưng y đối với tác phong này của gã, thật sự là tâm phục khẩu phục.

Phó Tế An tuổi còn nhỏ, không biết đạo lý lòng người khó biết, tự nhận là quan hệ thân cận với Phó Nghệ, thân thiện tiến lên chào hỏi: "Hoàng huynh, ngươi thức dậy đã đến thư viện, quá bội phục!"

Mộ Chi Minh đi theo Phó Tế An tiến lên, hành lễ nhàn nhạt nói: "Tham kiến Ngũ hoàng tử."

Y nhịn không được ở trong lòng mà nghĩ, nếu Phó Nghệ thật sự là trọng sinh, nghe thấy Phó Tế An gọi gã một tiếng thân mật "Hoàng huynh" này, trong lòng có dâng lên tia chột dạ cùng áy náy không?

Phó Nghệ buông quyển sách trong tay xuống, cười nói: "Dậy sớm thói quen, không có gì bội phục, Ly Chu chớ có hành lễ, mau đứng dậy đi."

"Đúng vậy." Phó Tế An dùng khuỷu tay đẩy đẩy Mộ Chi Minh, "Hoàng huynh không phải loại người bản tính cao ngạo, làm cái gì xa cách như vậy? Ba chúng ta chẳng phải từ nhỏ đã chơi cùng nhau sao."

Bình tĩnh mà nói, trải qua biển máu của kiếp trước, như sắt trảo bạc câu, lưu lại ở trong lòng Mộ Chi Minh là một giác mộng thê lưng thảm hại. Thật sự là luôn dè chừng không thôi. Y ngồi dậy, ôn hòa cười nói: "Thất hoàng tử nói sao thì chính là như vậy, nhưng ta thập phần hoài niệm những tuổi thơ hồn nhiên với tóc để chỏm cùng nhau, chỉ là không biết, Ngũ hoàng tử còn từng nhớ rõ?"

Phó Nghệ thản nhiên mà nhợt nhạt cười: "Đương nhiên nhớ rõ, làm sao lại quên chứ? Ngày tháng ở Phượng Nghi Cung, là khoảng thời gian nhất vô ưu niệm nhất của ta."

Y cúi đầu, hoảng hốt lâm vào trong hồi ức.

Mẫu phi Ngô thị của Phó Nghệ, xuất thân hèn mọn hạ đẳng, bởi vậy lúc sinh hoàng tử, cũng chỉ có thể có cái danh hiệu tiệp dư, Hoàng Thượng không thích nàng ta, chỉ có một lần sủng hạnh duy nhất về sau cũng chưa từng đến thăm nàng ta.

Phó Nghệ dần dần lớn lên, ngoại trừ ngày về nhà ngoại vui mừng đoàn tụ, gã chưa từng gặp mặt phụ thân, cũng chính vì sự thất sủng này, mẫu tử bọn họ ở trong cung, chưa một ngày là an ổn.

Không sinh được Hoàng tử là mặt khác, các phi tần trong cung nhìn thấy Ngô tiệp dư là luôn làm khó dễ nàng, bọn nô tài nịnh nọt thấy Ngô tiệp dư bị đối xử lạnh nhạt, cũng đối với nàng không chút lương tính, lạnh lùng đối đãi có lệ.

Sau này, Quý Phi nương nương vào cung, vì thuở nhỏ cùng Ngô tiệp dư có quen biết, cho nên sau khi nàng tiến cung, đã một phen khí phách, tức giận mắng bọn ác chủ điêu nô hãm hại mẫu tử bọn họ. Nàng chẳng những là nơi che chở cho Ngô tiệp dư, mà còn đem nàng ta cùng Phó Nghệ về Phượng Nghi Cung sinh sống.

Tuy trong cung này, nhiều cơ quan đến tính tẫn, lòng người hiểm ác, nhưng cũng may Quý Phi nương nương được Hoàng Thượng sủng ái, tính tình lại không hề để tâm mà kiêu căng. Cho nên tuy nhiều năm trải qua qua sóng to gió lớn, nhưng vẫn như cũ bình an không có việc gì.

Cũng nhờ mối nhân duyên này, mà làm Phó Nghệ, Phó Tế An, Mộ Chi Minh từ nhỏ đã quen biết, quan hệ so với người khác thân cận rất nhiều.

"Hoàng huynh ngươi nói cái gì đấy." Phó Tế An thanh âm trong trẻo đem suy nghĩ bay xa của Phó Nghệ kéo về, "Ngươi mới vài tuổi, nói cái gì cuộc đời này nhất vô ưu, tương lai còn dài lắm."

Phó Nghệ cười cười, cũng không tiếp lời, chỉ nói: "Mau đi đọc sách đi, để ý tiên sinh kiểm tra ngươi."

"Ai, ngươi như thế nào cùng Mộ ca ca giống nhau, chỉ biết thúc giục ta đọc sách, hai ngươi khi còn nhỏ rõ ràng so với ta ham chơi hơn nhiều." Phó Tế An ngoài miệng oán giận, nhưng động tác lại ngoan ngoãn ngồi vào thư án của mình, cầm lấy quyển sách rung đùi đắc ý bắt đầu đọc.

Mộ Chi Minh lại lần nữa chấp tay hành lễ, xoay người đi đến thư đồng phía sau thư viện. Phó Nghệ đứng đó, không chút nào thu liễm mà nhìn theo y, ý cười nghiền ngẫm.

Qua một lúc sau, các hoàng tử lục tục đến đông đủ, nơi xa trống chiều chuông sớm bị gõ vang, Mộ Bác Nhân bắt đầu giảng bài.

Đã là tháng bảy, ve kêu ồn ào, thời tiết nóng nực oi bức, các hoàng tử chống đầu đọc sách choáng váng đến buồn ngủ. Tới gần buổi trưa, Mộ Bác Nhân bỗng nhiên gõ một tiếng như chuông lớn vang, cao giọng nói "Học mà không nghĩ thì không thông", thành công đem toàn bộ người ở đây doạ cho tỉnh ngủ.

Cùng lúc đó, Hoàng Thượng ý cười doanh doanh mà chậm rãi đi vào thư viện, trong khoảnh khắc ấy, các hoảng tử nhanh chóng dựng thẳng sống lưng, bắt đầu toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên, quỳ lạy hành đại lễ.

"Ngồi xuống đi, trẫm thuận đường đến xem." Hoàng Thượng đôi tay chấp ở sau người, vui tươi hớn hở mà cười nói, "Yến Quốc Công vất vả."

Mộ Bác Nhân chắp tay thi lễ chưa dậy nói: "Ở đây chính là trách nhiệm, có gì đáng nói vất vả, tạ Hoàng Thượng coi trọng."

"Mau bình thân." Hoàng Thượng nói xong nhìn quanh thư viện, thấy Phó Tế An cùng Mộ Chi Minh ở một góc trong thư viện, ánh mắt trên người hơi ngừng lại một chút, bỗng nhiên, Hoàng Thượng phát giác cái gì, nhíu mày hỏi: "Khải nhi đâu?"

Mộ Bác Nhân đáp: "Thái Tử nói mấy ngày gần đây thân thể không khoẻ, đau đầu nhức óc, đã ba ngày không đến thư viện."

Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng: "Phải không? Hắn sinh bệnh, trẫm cũng không biết? Thôi vậy, từ từ đi Từ nhân cung xem hắn. Yến Quốc Công, ngày hôm nay ở dạy sách gì? Có ai ngỗ nghịch với tiên sinh không?"

"Đương nhiên không có." Mộ Bác Nhân liên tục xua tay, sau đó đem tử niệm thư của hoàng tử gần nhất đưa cho Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng liên tục gật đầu, hiền từ hòa ái cười, các Hoàng tử nhìn thấy biểu hiện của ngài như vậy, lập tức hiểu rõ ngài muốn làm gì.

Hoàng Thượng: "Trẫm kiểm tra bọn họ!"

Mộ Chi Minh phảng phất có thể nghe được trong lòng mỗi một vị hoàng tử đều đang rêи ɾỉ thảm gào.

Hoàng Thượng suy tư một lát: "Viết chính tả." Ngài đặt mẫu văn lên bàn nói, "Văn này đi, viết chính tả xong giao cho trẫm có thể rời đi dùng cơm trưa, còn đọc cùng nhau viết chính tả, giao cho tiên sinh."

Hoàng tử trong lòng thê lương bi ai buồn khổ, sôi nổi lấy giấy và bút mực ra, trong lúc này, nhất thời thư viện an tĩnh không một tiếng động.

Mộ Chi Minh từ nhỏ đã thuộc Tứ thư, viết chính tả với y mà nói dễ như trở bàn tay, cho nên rất nhanh đã xong, nhưng y cũng không muốn làm người nổi bật, vì thế không có vội vã giao ra, làm bộ còn viết dở.

Mà chính vào lúc này, Phó Nghệ cầm giấy Tuyên Thành đứng lên, dẫn theo chung quanh một mảnh cảm khái tán thưởng.

Gã đem văn chương chính tả viết xong, hai tay dâng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tùy tiện tiếp nhận nhìn lướt qua bèn đặt một bên, nhàn nhạt nói: "Ừm, đi đi."

Phó Nghệ hành lễ, rời đi thư viện.

Lại sau một lúc lâu, Phó Tế An cũng đứng lên, Hoàng Thượng thấy cậu ta viết chính tả xong, mặt rồng đại duyệt, cười nói: "Tế An viết xong?"

"Thỉnh Phụ hoàng xem qua." Phó Tế An đem văn chương chính tả viết xong dâng lên.

"Được." Hoàng Thượng tiếp nhận, tỉ mỉ mà nhìn, cười nói, "Không tồi không tồi, ừm? Bên này viết sai một chữ."

"A?" Phó Tế An hổ thẹn.

Hoàng Thượng cười đem chữ sai chỉ cho Phó Tế An xem, sau đó từ ái mà sờ sờ đầu của cậu ta: "Ngươi còn tuổi nhỏ, lại viết chính tả nhanh đến như thế, đã ưu tú rồi, có muốn ban thưởng không?"

"Phụ hoàng nâng đỡ, nhi thần không thiếu cái gì." Phó Tế An nói.

"Không màng hơn thua, điểm này cùng mẫu phi ngươi thật giống, ngoan." Hoàng Thượng cười nói, "Bỏ đi, đi nghỉ tạm đi."

"Tạ phụ hoàng!" Phó Tế An hành lễ, quay đầu nhìn Mộ Chi Minh một cái, nhắn y viết nhanh một chút đi ra thư viện.

Mộ Chi Minh nhìn quanh một vòng, thấy các hoàng từ đều là bộ dạng sứt đầu mẻ trán, lường trước bọn họ cũng không nhanh như vậy viết chính tả xong, vì thế y cũng không muốn đợi chờ, đứng dậy đem văn chương chính tả giao cho Mộ Bác Nhân.

Ai ngờ Hoàng Thượng nói: "Đưa cho trẫm nhìn xem."

Mộ Chi Minh hơi giật mình, sau đó vội vàng hành lễ cúi người đem giấy Tuyên Thành trong tay đưa cho Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng tiếp nhận nhìn thoáng qua, cười nói: "Bộ dáng cùng Quý Phi có vài phần tương tự, không nghĩ tới chữ viết thanh tuyển như vậy, cũng cùng Quý Phi giống nhau như đúc, được rồi, ngươi lui ra đi."

Mộ Chi Minh cúi người cáo lui, đi ra thư viện, đi vào hành lang gấp khúc chỗ, ngoài ý muốn nhìn thấy Phó Nghệ đang cùng Phó Tế An ở dưới hành lang nói chuyện phiếm.

"Mộ ca ca!" Phó Tế An thấy Mộ Chi Minh đi ra, nhìn y vẫy tay, "Mau tới! Hoàng huynh nói muốn cùng ngươi nói chuyện."

Mộ Chi Minh: "…"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!